Năm tháng…xóa nhòa nhiều thứ.
Ngày xưa, đi học trễ, đứa đi từ đầu này lại, đứa đi từ
kia tới, gặp nhau, nháy mắt, cười, thế là vui. Ngày xưa, bạn hỏi vu vơ, mình đáp vu vơ,
bạn tiễn mình về đến nhà, thế là vui. Khi niềm vui đơn sơ, dễ thương đó qua đi,
khi mình và bạn cùng thích một bài hát, cùng đọc một loại sách truyện, thế là
vui. Khi mình bắt đầu yêu thương hờn ghét những gì làm bạn yêu thương hờn ghét,
mọi thứ bớt vui. Vì mình cảm nhận được nỗi buồn thời cuộc không thể gỡ bỏ, luôn
thường trực ở bạn. Ẩn sau vẻ ngoài lãnh đạm, lạnh lùng của bạn, là một trái tim
nhiệt huyết.
Chắc giờ bạn cũng khác xưa, vì… mình cũng khác xưa. Dù
sao thì chuyện này cũng không liên quan gì đến mình. Chẳng là sau nhiều năm, có
người vẫn hỏi mình nên mình rảnh viết ra…Nhẽ ra bạn không nên hỏi mình, vì mình
sống cuộc đời mình, bình an…
Có một người từng nói mình đừng mang cả thế giới trên
lưng. Mình chả nhớ mình đã nói gì để bạn nói thế. Nhưng mình thấy bạn mang cả mất
mát thời cuộc trên lưng. Mình cũng chả nhớ bạn nói gì mà mình nghĩ thế.
Khi mình và bạn cùng nhìn những thứ xung quanh bên
ngoài, mọi thứ nhạt thếch, nhạt đến mức bạn không nếm được vị của nó, nên bạn
có lời giải thích thừa thãi.
Sau tất cả, những thứ vu vơ dễ thương ngày xưa, mình
có thể xem lại.
Chẳng hạn như mình không thể nhớ được mình đã từng đi
tận qua Canada cũng tha lôi lọ mực! Mình đã từng nghĩ chỉ có viết bút mực mới
thật tình cảm.
Rất khó nhận ra mình trước lúc đi xa
Cần chú ý khi ngồi lâu trước máy tính
Chẳng hạn mình không nhớ được khung cửa từ phòng mình
nhìn ra ngoài thế nào. Chỉ nhớ được cây cột đèn màu vàng ảm đạm, trong những
ngày đông, những bông tuyết đọng lên rồi tan chảy từng giọt, từng giọt. Những
lúc ấy, dường như tâm tình của mình cũng từng giọt rơi xuống vậy đó, rơi không
ngừng trong suốt mùa đông…
Chẳng hạn như mình không nhớ được trên bàn mình có
những cây hoa gì. Một cây chanh mình gieo từ hạt, được hơn chục lá mà hễ ăn gà
thì mình lại bứt của nó vài cái lá còm cõi. Khi rời Canada, mình nhờ đứa bạn
trồng tiếp, như gởi lại hết thảy mọi thương nhớ, dính mắc với xứ này vào cây
chanh.
Rồi thời gian cũng qua đi, mình cũng quên bẵng cây
chanh. Thật lâu sau có dịp nhớ lại mà hỏi bạn mình thì bạn dọn nhà mấy lần,
cũng không nhớ cây chanh ở đâu…Tất cả thương nhớ gởi gắm cũng vậy đó, không
biết ở đâu, không có gốc rễ…
Sáng nay mềnh hơi tâm trạng một tí, kiểu như nhớ về
những ngày xa xăm ấy, không buồn, không vui. Bình lặng mà xa vắng. Thấy một
thời trẻ trung đã qua, còn mình như trang sách cũ kỹ. Bạn mình nói chắc là
khủng hoảng tuổi trung niên, thỉnh thoảng bạn mình cũng giật mình, nghĩ mình đã
qua 2/3 cuộc đời. Nhanh như một giấc mơ. Mỗi cuộc chia ly tính từ năm đến chục
năm. Thấy thật ra, bạn bè cũng đông mà để tâm sự được thì có vài người à. Cái
này gọi là bạn thì ít mà bè thì nhiều.
Mười năm đầu đời, mười năm năm bằng cả đời người. Mười năm kế tiếp, mười năm chỉ còn là nửa đời người. Và cứ thế, mỗi mười năm thêm vào thì nó lại ngắn lại khi so với cả quãng đời đã
trải qua. Thời gian trôi ngày một nhanh, một cách tương đối, là có lý của nó. Năm tháng làm người ta đổi
khác.
Có những người, đi qua nhiều năm tháng cuộc đời, vẫn
giữ được lòng mình trong trẻo, vẫn rung động trước nhạc, trước thơ, trước nụ
xuân mai vàng rực rỡ, trước những cơn mưa bất chợt mùa hè, trước ánh thu vàng
qua tán lá của một bầu trời xanh biếc, và trước những bông tuyết mùa đông. Thơ
nhạc và bốn mùa cùng nuôi dưỡng sự lãng mạn trong tâm hồn họ.
Có những người, đi qua nhiều năm tháng cuộc đời, đã
thực tế hơn nhiều, đã không còn chọn lựa theo cảm xúc mà có cân nhắc rõ ràng,
luôn hành động theo kế hoạch và sự chuẩn bị. Đã không còn thả hồn lắng nghe một
bản nhạc và hòa mình vào đó, đã không còn đọc thơ và thổn thức, thơ như nói hộ
lòng mình. Bốn mùa xa cách, không ấn tượng. Nếu quay lưng nhìn lại, chỉ còn thấy…thời
gian.
Những nhiệt huyết vô tư xông xáo của ngày tháng cũ
nhường chỗ cho sự cẩn trọng.
Những tung tăng mơ mộng cùng nước mắt và nụ cười của
thời gian được gói ghém cẩn thận vào một góc trái tim.
Khi không còn nhiều cảm xúc nữa, thờ ơ và lãnh đạm
luôn hiện diện.
Không có tốt, không có xấu, càng không có đúng sai,
chỉ là phải như thế.
Nhím tiểu thư
(Hình sưu tầm từ internet)
Em nói đúng ghê.
Cô bây giơ thuoc loại ngừoi thứ2. Một cô bạn đã nói cô thay đổi. Cô trả lời theo mùa, lá cây còn đổi màu huong gì con ngừoi. Bây giờ không lãng mạn như thuở 18. Qua bao thăng trầm, nhận ra được sự vô thường của cuộc sống nên đón nhận mọi sự với sự bình thản , không nhiệt tình sùng sục nữa. Cô thấy mình thay đổi tích cực, cho nên ai mươn nói gì cứ nói, tôi vẫn “ bình chânnhư vạ”
Thích những dòng tự sự này của em
dạ cám ơn cô