Hồi cấp 3, mình không ưa đồ ngọt lắm, hay thèm chua. Lâu lâu chạy ra mua me thái về, cùng với thằng bạn tên M.P ăn dấm dúi ở lớp học thêm. (Mình mất liên lạc thằng bạn này uổng quá). Sau này khi đi học xa, không hiểu thay đổi khí hậu sao mình chuyển sang thích ăn đồ ngọt.
Lần đó, ở lại labo làm việc xuyên đêm, có
cả khối lớp mình và lớp trên. Đến 12h đêm, hàng quán đóng hết, bỗng nhiên đói cồn
cào, hoa mắt, như sắp hạ đường huyết đến nơi. Lúc đó, có một anh ngồi gần chỗ
mình, có một hộp sáu cái bánh bông lan nhỏ. Bánh này là của người khác, vì lo ảnh
làm khuya đói, mua sẵn cho ảnh. Khi ảnh thấy mình kêu đói như thế thì đưa hộp bánh cho mình, bảo mình ăn đi. Lúc đó, chủ nhân số một của gói bánh cũng có mặt.
Mình ngần ngại mãi rồi cũng ăn, vì mình không
muốn bị hạ đường huyết lúc đó, và thèm ngọt không cưỡng được. Mình ăn một cái,
rồi hai cái, rồi ba cái. Mỗi khi ngập ngừng, anh ta lại khuyến khích: “ăn nữa
đi em, ăn hết luôn đi!”. Mình…, rất muốn dừng lại, ngay sau khi ăn cái thứ nhất,
vì mình biết bánh này không phải dành cho mình. Nhưng mà, mình đã ăn hết tận 5
cái mới có thể dừng lại, hic hic…Mình thật là …tệ quá.
Nhím tồ
Làm ruột gối bằng các loại hoa trà có tác dụng gì?
Cấp cứu và phòng chống hạ đường huyết