Sự cố lớn nhất có lẽ là khi đi lạc đến vùng Goverdhan.
Lúc đó mình đang ở khu Agra, kế hoạch buổi sáng đó là đi thăm pháo đài Agra. Thế
nhưng mà sau khi đi thăm Taj Mahal và một số lăng mộ chung quanh, nhìn cái pháo
đài từ bên ngoài, bỗng dưng ngán tận cổ, không muốn vào xem nữa.
Bèn gọi hỏi
người bạn Ấn Tammana là có thể đi chỗ nào khác quanh đây. Bạn chỉ lấy xe buýt đi
hướng Mathura, đi đến đó, có cái đền xem cũng được.
Thế là mình tìm hiểu sơ qua
thông tin rồi lên buýt như chỉ dẫn. Buýt chạy mãi, mình nhìn ngang dọc, đúng là
có một hai cái đền, nhưng không hấp dẫn nên mình không xuống.
Khi buýt đến trạm
cuối cùng, phải xuống xe, mới hơn 10h sáng. Mình không nhớ chính xác địa danh,
nhưng chỗ này đã cách Agra khoảng 50km. Có xe buýt dạng tuktuk, bên Ấn gọi là
auto, đi tiếp đâu đó, mình hỏi tài xế đi bao nhiêu, họ giơ 3 ngón tay, mình hỏi
300 rupee hả, họ gật.
Mình lên xe. Xe chạy qua những cánh đồng hoa cải, không
gian khoáng đạt hoa vàng, mình rất thích. Xe chạy rất xa, mình cũng không hiểu
sao chỉ có 300, rẻ thế.
Khi xe buýt dừng ở trạm cuối, đó là Goverdhan, cách Agra
70km, nghĩa là mình đã đi xa thêm 20km nữa (sau này hỏi mình mới biết). Ôi, lạc lối vì cánh đồng hoa cải!
Mình đưa 300 rupee thì tài xế lăc đầu, đòi
3000 rupee. Lúc đó, một chục gã đàn ông vây quanh mình, có ý đe dọa đòi mình trả
tiền. Mình vẫn bình tĩnh, không sợ hãi, vì mới đang giữa trưa, còn đông người
dân.
Lúc đó, có một người đi tới, có ý định giúp đỡ mình. Sau này hỏi ra thì bạn
ấy tên là Shri Niwas Sharma. Sau một hồi thương lượng thì mình chỉ phải trả thêm
một ít thôi.
Sau đó Shri Niwas dẫn mình
ra bến xe buýt quay lại chỗ cũ, còn nói là mấy người kia xúi cậu ấy dẫn mình đi
bằng xe đăt tiền, nhưng cậu ấy không làm thế. Mình về đến Agra chắc tầm 3h chiều,
hú vía.
Shri Niwas Sharma, người giúp mình ở Goverdhan
Toàn cảnh một vụ hack và lừa tiền
Một người lạ cho quá giang xe máy
Một người giúp đi xe ngựa
Còn lại thì rất nhiều người Ấn giúp, cho đi
cùng xe, cho đồ ăn thức uống vì thấy mình gầy, nhường chỗ ngồi cho, cho ngồi
trên va ly của họ, cho mình nước uống vì mình quá khát mà đang trên xe, chỉ đường
cho mình đi.
Về bài thơ “Rất khó nhận ra mình trước lúc đi xa”
Mình cũng rất ấn tượng với một nhóm bạn gái người
Đức. Họ là tình nguyện viên sang Ấn giúp đỡ trẻ mồ côi.
Hôm đó, mình đi chuyến
xe lửa từ Agra về New Delhi khá muộn, đến nơi tầm hơn 10h tối, giờ không an
toàn còn lang thang ngoài đường.
Trên xe lửa, mình ngồi cạnh một người trong
nhóm, tên Katherine, mình có cuộc trao đổi rất thú vị với bạn ấy suốt 2h trên
xe, về nước Ấn và về thế giới, hạnh phúc và sự sống.
Khi đến bến xe, một băng tài
xế xe auto vây quanh, cả nhóm bạn đã sắp đặt, Katherine là trưởng nhóm, khoanh
tay oai vệ, gọi một bạn biết tiếng Hindi ra thương lượng giá, rồi cả nhóm và
mình cùng lên xe.
Các bạn thả mình ở khách sạn của mình rồi mới về khách sạn của
các bạn. Thật là may mắn và đỡ một mối lo đi một mình. Bọn mình không chụp hình
hay trao đổi email, không nhớ là vì sao, có lẽ vì cùng tin có duyên sẽ gặp lại.
Hôm khác lại xin kể chuyện về nước Ấn nhé.