Gần 30 năm trước, David là học sinh trung học.
Cậu nghiện rượu. David mượn rượu để che lấp nỗi đau bị bạo hành thời thơ ấu nhưng không có hiệu quả.
Thay vì vậy, rượu chỉ khiến cậu giận dữ, ghê gớm và thô bạo hơn.
Không cần phải nói, David ghét bản thân những lúc đó, nhưng nhờ được trị liệu, được những người xung quanh yêu thương, cậu đã vượt qua.
Hằng ngày, cậu nỗ lực để làm con người tử tế nhất có thể và giúp đỡ người khác bất cứ lúc nào, bất cứ nơi nào cậu có thể thực hiện.
Không bao giờ là quá muộn
Gần đây, David tham gia bán bánh và quà lưu niệm gây quỹ giúp đỡ một học sinh cấp 2 đang chiến đấu với căn bệnh ung thư não.
Cậu tham gia việc thiện nguyện này không phải để kiếm danh, mà chỉ vì cảm thấy đó là việc nên làm, và còn vì một lý do cậu vẫn giấu kín trong lòng bấy lâu.
Ở chỗ bán bánh, cậu gặp lại một người quen cũ thời trung học, ông ấy lúc nào cũng rất tử tế, nói năng nhẹ nhàng, một con người tử tế thầm lặng và thân thiện.
Không bao giờ là quá muộn
Không có bất cứ sự phân biệt nào với một người cáu kỉnh và nát rượu như David, nên cậu luôn coi ông là người tốt nhất mà cậu từng quen biết.
Năm tháng trôi qua, David đã tốt nghiệp trung học và để lại sau lưng những vết thương tâm lý, và cậu không bao giờ quên những lời lẽ tử tế, nhẹ nhàng mà quý ông lịch thiệp này đã nói trong những tiết học.
Thỉnh thoảng, gương mặt ông lại hiện lên trên tâm trí David.
Tuy David biết cả hai đều sống trong cùng thị trấn nhỏ này, nhưng họ chưa từng gặp nhau, cho đến khi David đi bán hàng tình nguyện gây quỹ của Cookies For Kid’s Cancer vào tháng 4 vừa rồi.
Khi ông ấy bước vào, David nửa muốn gặp ông, nửa lại không muốn ông nhận ra cậu, vậy ký ức chôn giấu bao năm trong lòng David là gì?
Chẳng may, ông vẫn nghĩ cậu là con người đáng ghét như trước đây thì sao?
Rất may, ông không nhận ra David, ông chỉ trò chuyện với người khác, quyên tặng hào phóng và làm việc của mình.
Không bao giờ là quá muộn
Chào hỏi !!!
Chớ đặt điện thoại cạnh bếp từ
Các nguyên nhân gây đen da
Ngày hôm sau, ông lại đến cửa hàng để quyên tặng tiền bạc. Lần này, David thấy thôi thúc muốn tự giới thiệu.
Họ bắt đầu trò chuyện và các câu chuyện đưa họ trở về 30 năm trước, đó là lúc David biết cậu phải làm gì.
David kể với ông rằng, ông không thể biết mình đã ảnh hưởng thế nào đến quá trình chữa lành cho David, giúp cậu trở thành con người tử tế hơn và biết cho đi như bây giờ.
Trong khi hầu hết giáo viên khác không muốn “dây dưa” đến học sinh cá biệt như David, thì sự ân cần của ông là ký ức lớn nhất về những năm tháng thời trung học của cậu.
David kể hết với ông và giải thích rằng, ông đã ảnh hưởng lớn đến cuộc đời của một con người, sự ảnh hưởng kéo dài suốt 30 năm.
Không bao giờ là quá muộn
David nói:
– Mỗi khi con mỉm cười với người không quen biết, là con nhớ đến thầy, thầy là người dạy con biết mỉm cười.
* Mỗi lần con giữ cánh cửa giúp một ai đó, chính là sự tử tế thầy dạy cho con.
# Mỗi khi con gặp ai đó đang giận giữ hoặc thô lỗ, con đều cố gắng mỉm cười với họ, và tất cả là nhờ có thầy.
David xin lỗi nếu khiến ông cảm thấy bất tiện, nhưng đó là những gì cậu cần phải nói ra, những điều cậu đã giấu kín trong lòng suốt 30 năm qua.
Khi David nhận ra rằng cậu đã khiến người thầy giáo già vô cùng xúc động, thì cậu cũng hiểu ra rằng: không bao giờ là quá muộn để nói cho ai đó biết sự tử tế của họ quan trọng như thế nào.
Sau 30 năm, đó là ngày tuyệt vời nhất khi David đã mở lòng và bày tỏ được sự biết ơn của mình đối với người thầy đáng kính.
Nhimblog (ST)