Montreal, mùa hè 2004.
Tối thứ 6, bạn gọi ra uống cà phê làm chân gỗ,
ko ăn tối đi luôn. Tối về muộn lười cũng không ăn gì.
Sáng thứ 7 phải
học cả ngày, 6h30 đồng hồ reo bật dậy, thế là hạ đường huyết hoa mắt,
chóng mặt, nằm im luôn. Chắc hơn 8h mới khá hơn, uống cốc sữa, mò lên trường,
cũng phải gần 9h. Nghĩ là nghỉ giải lao ăn sáng cũng được. Nhưng thầy bảo tụi mày
học cố ko nghỉ giải lao, trưa nghỉ ít thôi, rồi chiều tao cho nghỉ sớm! Thế là
ko ăn sáng.
Đến giờ nghỉ trưa, hai thằng bạn rủ mình đi ăn
trưa, hỏi mình biết “metro” không. Ý nó là nhà hàng tên metro, chuyên bán đồ
tây như McDonald, mình mà biết thì đã ko đi rồi, nhưng nghĩ là món gì khác nên
cứ thử. Hummm, đồ tây ko thích. Hai bạn lại cứ hỏi về VN, làm mình ăn chưa xong
phần ăn thì hết giờ phải quay về lớp, nên gói đồ ăn và cà phê mang theo.
Đi
ngang sân trượt băng, hai bạn hỏi mình biết trượt không, mình bảo biết và quơ tay một
cái, thế là đổ hết cà phê ra đất. Ba đứa hối hả tìm khăn giấy lau cho sạch rồi
vào lớp.
Tầm 2h chiều ông thầy cho về (thay vì 6h). Ra đến
metro (xe điện ngầm), có ai đó nhảy xuống tự tử, nên không có xe mà đi. Đã bảo muốn
tự tử thì thiếu gì cách, sao cứ nhè cái xe điện cơ chứ!
Dù sao thì mình còn phần
ăn chưa ăn xong nên cứ ăn đã. Ăn xong mãi vẫn chưa có xe, mình bèn mò lên đường
tìm cách đi bus về nhà. Mình vừa leo lên thì xe điện đến, chạy xuống ko kịp! Anh
bạn cùng trường còn vẫy tay từ trong xe chào mình chứ! Hừ, lại phải đợi thêm
15, 20ph chuyến sau.
Rồi cũng có xe về nhà. Về gần nhà, mình ghé vào
siêu thị, chọn mua ít đồ ăn. Ra trả tiền, quẹt thẻ …không được. Tiền mặt ko có đủ.
Mình trả lại đồ, cô thu ngân nhìn mình với đôi mắt hình viên đạn. Mình thì lo bị
rút hết tiền thì thôi xong.
Đi bộ lại nhà Verdun nhờ check internet xem còn tiền
không thì không ai có nhà. Mình đi lại nhà ông bà chủ nhà cũ (ông bà rất quý mình nên
vẫn để mình giữ chìa, thích đến chơi lúc nào thì đến), vào kiểm tra, tiền vẫn đầy
đủ. Yên tâm hơn chút. (Vụ này hôm sau báo mới đăng là do lỗi kỹ thuật, nhiều thẻ
bị ảnh hưởng thế đó).
Sự khác nhau giữa nhẫn cưới và nhẫn đính hôn
Rất khó nhận ra mình trước lúc đi xa
Mình bèn đi về nhà, lại ghé lại siêu thị. Nghĩ
sao mình mua…trứng, vì đủ tiền trả. Về nhà, mình lại để trứng lên bàn trong
phòng, thay vì trong bếp, dưới bàn là …thảm. Và cũng chỉ quơ áo sống trượt qua
là trứng rơi vỡ trên thảm. Vội lại tìm đồ lau chùi dọn dẹp.
Xong thì mình quá mệt, nằm sóng xoài ra, không muốn
làm gì nữa. Vừa lúc chủ nhà đi về. Mình ra, kể về một ngày lê thê như thế, bả
thấy tội nghiệp quá, hỏi mình muốn ăn gì, bả cho mình mượn tiền, mình với bả đi
ăn nhà hàng. Mình muốn đi ăn phở. Thế là bả chở mình ra tiệm phở gần nhà. Quán
phở này được cái gần chứ chả ngon gì, nhưng dù sao cũng là…phở.
Ra khỏi tiệm phở, trời vẫn còn nắng, cảm thấy đời
cũng không tệ lắm.
Tối về nghĩ về một ngày đã qua lại thấy buồn cười.
Nhiều năm sau mình vẫn có thể kể về ngày hôm
đó…Để thấy rằng có những ngày rất tệ, nhưng khi nghĩ lại cũng chỉ buồn cười.
Nhím tiểu thư
(Hình sưu tầm từ internet)