“Lạc lối” ở Bắc Kinh
Đúng nghĩa đen là lạc đường ý, thưa Quý vị!
Đó là chuyến đi mở đầu của một loạt cái “lần đầu” của mình: Lần đầu
đi nước ngoài, lần đầu làm hộ chiếu, lần đầu đi máy bay, lần đầu đi công tác
xa, lần đầu đi TQ, lần đầu đến Bắc Kinh, lần đầu đi tàu điện ngầm, lần đầu ở
khách sạn 4*, lần đầu cầm một đống tiền của cơ quan đi để trang trải chi
phí….
Cái lần đầu đáng nhớ nhất trong chuyến đi này là vì lén
lút đi chơi một mình (vì ti toe biết một ít tiếng Trung) và bị lạc đường ở nước
ngoài.
Trước chuyến đi, mình đã hỏi ông sếp béo người TQ là từ
chỗ KS đến quảng trường Thiên An Môn có thể đi bằng những phương tiện gì, ông ấy
bảo phổ biến nhất là taxi, rồi bus và có thể đi tàu điện ngầm, vì cách KS không
xa có một trạm tàu điện ngầm, đi vài chặng là sẽ đến trạm ở Thiên An Môn, rất
tiện.
Mình cũng ghi nhớ và nhất quyết sẽ đi tàu điện ngầm. Bây
giờ thì không nhớ là vào ngày thứ mấy của chuyến đi, việc họp hành ăn uống xong
xuôi, các sếp cùng đi thì đã đi BK mấy lần rồi nên về nghỉ luôn, còn mình, về cất
bớt đồ họp hành, xong đóng bộ gọn nhẹ và…lướt. Hồi đó chưa có smartphone, nên
ra cái quầy báo đầu phố, mua một tờ bản đồ (sau này mình có thói quen, cứ đến một
nước, một thành phố lạ nào là đi mua bản đồ, giờ có một thùng bản đồ nhá), yên
trí nhét vào túi, rồi vẫy taxi đi ra bến tàu điện ngầm.
Mọi việc đều suôn sẻ, mua vé, xuống hầm chờ tàu, lên tàu,
đến ga thì xuống tàu, lê la khắp quảng trường đông nghịt người lớn và trẻ em
đang hóng gió, tối mùa hè BK cũng mát mẻ, đèn sáng nên dân thường thả diều, rồi
tập múa tập hát….bla…bla…
thà đến…ngu! Lúc đó cũng muộn nên người đi tàu không đông, mấy cửa xuống hầm
chả có ai bán vé, mình tưng tưng đi xuống theo những hành khách khác, đứng chờ
mãi chưa thấy tàu, rồi chợt nhớ ra là chưa mua vé nên vội quay lên tìm chỗ bán
vé, tìm mãi mới còn một quầy, vào hỏi mua vé, bà bán vé nhìn mình ngạc nhiên bảo:
“Mày vừa từ hầm đi lên mà!”, ý là đã xuống được hầm tức là có vé rồi, sao còn hỏi
mua vé, mình có giải thích là tao đi xuống vì không thấy ai bán vé, bà ấy cứ
xua tay bảo mày đi xuống đi, mình thì cứ bán vé cho tao, vì sợ nhỡ người ta
soát vé lại bảo là mình trốn vé, xấu mặt quốc gia…!. Nói qua nói lại thì bà ấy
cũng bán cho cái vé, chắc trong đầu nghĩ con này bị dở hơi, hahaha.
yên trí lại qua mấy trạm là về đúng bến cũ. Tàu đi qua mấy trạm, tai cứ giỏng
lên nghe tên bến xuống. Chả thấy gì!, hành khách thì cứ xuống dần mà chả thấy
ai lên. Rồi khi tàu đỗ khựng lại, tắt máy, toàn bộ hành khách ào ào xuống hết,
mình đành xuống theo trong… ngơ ngác!
Thật sự là trong đầu nghĩ, có quá mấy bến cũng chả sao, lại
taxi về, thế nên ung dung lên mặt phố. Thấy đường phố hơi là lạ, mà lạ thật vì
đã đến đây bao giờ đâu, mình nhìn đồng hồ đã gần 11 giờ đêm, hàng quán xung
quanh đóng cửa dần, người đi đường cũng thưa thớt.
Mình ghé vào một quán đang dọn hàng, mua một cây kem,
tranh thủ hỏi vợ chồng anh chủ quán xem đang ở chỗ nào. Họ thì nhiệt tình chỉ bảo
lắm, nhưng mình nào có biết được, nên đã lôi bản đồ ra, hai anh chị chúi vào tờ
bản đồ mấy phút mới tìm được chỗ hiện tại, vì họ đâu có quen xem bản đồ.
Tiếp đó mình lấy cái card KS đưa họ, nhờ tìm vị trí….,
ôi trời ơi, mình đang ở phía Tây, còn KS ở phía Đông, ở hai đầu của một thành
phố to đùng như BK.
Thư hẹn hò của con gái mà bà mẹ quên được tận…. 10 năm.
Ấn Độ: Cuộc sống ở các gia đình
Công thức rất dễ làm – Món Kim chi củ cải
Dân văn phòng: Ngồi nhiều – Hại gì?
Cách duy nhất để về vào giờ này là taxi, mấy bác taxi gần
đó lắc đầu quầy quậy vì muộn và ngược đường về nhà họ. Hỏi mấy xe đều không được,
mấy ông bác còn túm lại buôn chuyện với nhau, rồi một ông bảo: mày sang bên kia
đường may ra bắt được xe, chứ đứng bên này không ai chạy xe đâu. Vâng, cảm ơn
ông bác, mình đi qua đường và cũng bắt được một xe, về đến KS là khoảng 12 giờ
đêm.
Sau chuyến đi, ông sếp béo hỏi han đi chơi được những
đâu, mình lôi ngay vụ này ra kể. Ông ấy nghe xong cười phá lên: Tao quên không
dặn mày là, tàu điện ngầm ở BK (hồi ấy) thiết kế hai tuyến hình tròn chạy sang
hai phía Đông – Tây, và có một bến chung duy nhất ở Thiên An Môn, hình trang
trí trên tường ở bến đó khá giống nhau, những người không thuộc đường như mày
mà không để ý hoặc không hỏi kỹ là hay bị nhầm lắm, với lại, chuyến tàu cuối
người ta thường không thu vé….
Ông béo ơi là ông béo, giờ ông mới kể thì tôi cũng đã lạc
đường rồi và mất tiền mua vé rồi…., ông có biết không…ak..ak..ak…!
Vụ lạc đường vì cái sự hiện đại này cả đời mình không
quên.
Bài học đầu tiên trên đường…phượt là phải tìm hiểu kỹ mọi
thông tin ở những nơi mình sẽ đến, và mình đã luôn ghi nhớ và áp dụng cho các
chuyến đi để đời sau này.
NhimBlog