Lên lớp 7, mình và đám con gái hay chia hai phe đá cầu mạng trong giờ ra chơi. Vừa chơi vừa hò hét đuổi bắt tụi con trai vì tụi nó hay giựt cầu của mình.
Mỗi mạng mình đá được vài đến hai ba chục cái. Hôm đó, bạn L.K.T bỗng nhiên xuất thần đá một mạch hơn trăm cái (bạn từng thi đấu cấp quận, đá có khi đạt 300 cái lậng, bình thường thì hai ba chục cái thôi), các bạn khác của đội đó cũng xuất thần, đá được nhiều hơn bình thường, tổng cộng lúc đó hình như hơn 150 cái.
Ngược lại đội mình lại đá thấp hơn bình thường. Đến mình là người cuối cùng mới đá được hơn 30 cái. Mọi người nói thôi chịu thua cho rồi, nhưng mình ko chịu. Dù gì cũng phài cho mình đá chứ!
Rồi mình đá. Và mình cũng xuất thần, đá hoài chưa rơi. Dần dần mọi người tụ tập thành vòng tròn chung quanh cổ vũ mình. Bọn con trai cũng bu quanh cổ vũ, thay vì giựt cầu như mọi khi.
Mình đá đến đâu mọi người dạt ra tới đó. Hắn cũng có trong đám đông, che ko cho mọi người tràn lên kẻo cầu mình đá vô. Mình mệt quá trời, chân muốn nhấc ko lên nổi, mà có cổ vũ cũng ra sức cố gắng.
Khi mình đá gần bằng số điểm đội bạn thì mọi người đếm điểm số cùng nhau. Đến một điểm số, mình tưởng đã bằng đội bạn, mình đá tuốt lên cao. Mọi người gào lên, còn thua một điểm.
Mình chạy lại quả cầu đá, mà hụt. Thế là vẫn thua. Vừa cầm trái cầu để chịu phạt cho đội bạn thì chuông reng vô học. Khỏi nói hôm đó mình kích động cỡ nào, sung sướng cỡ nào. Hắn còn khen mình giỏi nha.
Canh cá chữa được bệnh gì?
Xóa nếp nhăn tại nhà bằng….cơm
Sự khác nhau giữa nhẫn cưới và nhẫn đính hôn
Lên lớp 8, mình làm sao đỏ. Còn hắn, mình nghe lỏm là sắp theo gia đình đi xuất cảnh, mà hắn không muốn đi, nên hắn có vẻ buồn lắm. Hắn thường xuyên vi phạm nội quy: để tóc dài, áo bỏ ngoài quần, mặc quần jean, tụ tập ngoài cầu thang khi chuông đã reo vào lớp, etc.
Nhìn vẻ mặt buồn buồn của hắn, cùng phong cách lãng tử bất cần đời, thiệt thương quá! Cơ mà mình lúc nào cũng hoàn thành chỉ tiêu tìm lỗi vi phạm, còn hắn bị phê bình trước toàn trường vì lỗi vi phạm nhiều nhất, hic hic…
Rồi thì hắn cũng theo gia đình đi xuất cảnh khi chưa hết học kỳ 1.
Năm lớp 9, nhóm bạn thân tứ tán vì trường mình thành trường cấp 1, đứa qua Đồng Khởi, đứa về Bình Thạnh cho gần nhà, mình qua Minh Đức. Thỉnh thoảng mình cũng nhớ về hắn, không biết hắn có nhớ trường cũ không. Không biết hắn có nhớ ai không.
Hôm đó, ba đứa tụ họp gặp nhau, kể chuyện trường lớp mới. Rồi ở cái tuổi muốn chứng minh mình là người lớn rồi, thì phài có chuyện yêu đương gì đó mà kể. Mình định nói là mình thích hắn. Nhưng mà, nhỏ bạn nói trước, nó nói nó thích hắn, suốt đời chỉ yêu hắn thôi!!! Mình há hốc.
Đến lượt mình, lời định nói nuốt vô trong, chỉ nói không yêu đương gì ai cả. Lời này dĩ nhiên là hai đứa nó tin, vì mình hồi đó học giỏi mà.
Năm lớp 10, lại tụ tập 3 đứa, nhỏ bạn kể nó có bồ rồi, mình lại há mồm! Sao nó nói yêu hắn suốt đời mà nay lại có bồ! Nhưng mà lời muốn hỏi cũng nuốt vô. (Nhân tiện kể luôn là nhỏ bạn lập gia đình có hai con. Chồng nó cũng không biết là bồ thứ mấy của nó:).
Chuyện hết rồi, lãng xẹt vậy thôi đó. Đi coi phim “Những tháng năm rực rỡ” hay hơn nha. Thật ra nếu mà gặp lại hắn thì mình cũng tò mò chút thôi. Mình mong hắn sống hạnh phúc. Kinh nghiệm rút ra là : Đừng tin khi ai nói yêu ai đó suốt đời, he he…Cũng đừng tin nó chưa có mối tình nào.
Tục ngữ Pháp thì nói đừng tin tình yêu vĩnh cửu như tin một cây nến ( nến thật chứ k phải nến điện nha ) không bao giờ tắt. Khi trẻ mình luôn nghĩ sẽ yêu 1 ai đó suốt đời
Dạ, đúng là một thời tuổi trẻ ạ!