Hang Pác bó suối Lê Nin : một chuyến đi nhớ đời

2008, bốn giờ chiều đến Cao Bằng, sau khi hỏi thông tin đi thác Bản Giốc và Pác bó, tôi vào nhà nghỉ đối diện bến xe, thấy chị quản lý thật thà nên tôi yên tâm thuê phòng. 
Sáng hôm sau, hơn 7h thì lên xe đi Bằng Ca, đi thẳng đến thác Bản Giốc. Vì cả ngày cũng chỉ có một hai chuyến nên khách và bác tài cứ hẹn trước với nhau giờ giấc qua lại để đón cho tiện. 
Hai vợ chồng bác tài tuyến này là người dân tộc, tốt tính lắm. Khách đi xe cũng quen biết nhau nên nói chuyện rất rôm rả. Tôi thì không quen ai, chỉ thả hồn ngắm cảnh.

Con đường đi đến thác Bản Giốc vô cùng đẹp. Đường
khá ngoằn ngoèo, uốn theo những ruộng lúa đang vào mùa, vàng xanh pha trộn, đẹp
như một thảm màu thiên nhiên vô cùng xanh mát , trải ra đến tận các chân núi thấp,
cứ liên tục, bất tận.
 

Có khi lại chạy song song cùng con suối lớn,
hai bờ là những bụi cây le le, nhìn xa rất mềm mại, in hình mây trời xanh ngát
cùng các dãy núi và cây cối trong lòng, phẳng lặng, xanh trong đến tuyệt vời.
 

Khoảng 10h thì tôi đến thác Bản Giốc. Thác tuy
không cao, nhưng trải dài, nằm trong một không gian đẹp.

Rời
thác, tôi bắt xe ôm đi động Ngườm Ngao
. Lúc đấy trời trưa, nắng gay gắt. Đường đi vào động Ngườm
Ngao phải leo lên leo xuống đoạn khá dài, giữa hai bên là cánh đồng, chung
quanh là núi bao bọc vòng cung. 

Tự nhiên có một tiếng gà cất lên, âm thanh vang
vọng cứ dội lại và lan đi xa mãi. Tôi đã dừng lại, lắng nghe, và chợt cao hứng
cũng gào lên thật to
. Chỗ này không có ai nên thật là thoải mái. Gào lên một tiếng
thấy cũng thú vị gì đâu. 

Lúc đi đến gần cửa động, dừng lại một chút, chẳng thấy
ai gọi lại, nhìn ngó thấy có cái biển Ngườm Ngao, thế là tôi phăm phăm đi lại.
Sắp leo lên cầu thang thì có tiếng gọi chị ơi không phải đường đó! 

Hummm, khi
tôi quay lại thì họ giải thích là họ thấy tôi đi một mình nên tưởng là tôi là
người đi làm xa về thăm bà con trong làng, chứ không nghĩ là người du lịch, nên
hồi nãy thấy tôi đi ngang mà không gọi. Đường tôi tiến vào là lối ra chứ không
phải lối vào động, hihi…

Đang giữa trưa nắng nóng, vậy mà đứng ở cửa động, gió
thốc mát lạnh!

Rời
động Ngườm Ngao
, tôi ra chợ ăn trưa. Ở cái chợ nơi đây, chẳng có quán xá gì to lớn. Có một quán
phở tuềnh toàng, coi bộ khả dĩ nhất, nên tôi vào và ăn phở gà. Ở đây khá nhiều
người dân tộc, người vào sau ngồi bàn bên cạnh còn mời tôi ăn, khi bát phở của
họ được dọn ra nữa, làm tôi giật mình với cái kiểu miền Nam của mình là chẳng mời
ai cả

Ngồi đến hơn 1h thì xe
quay lại, không thấy tôi ở thác bản Giốc nên bác tài xế chạy vào tận trong động
Ngườm Ngao để đón tôi, ai dè tôi đợi ngoài chợ.

Về
đến Cao Bằng mới 4h, trời nóng bức, quay về chỗ nghỉ thì cửa khoá kín bưng, thế
là tôi quay ra hỏi xe ôm đi Pác bó luôn. Tôi trả giá 150 ngàn, các bác cứ bảo tối
rồi, mai đi. Có một chú, vẻ mặt chắc chắn, nhìn tôi và nói : để tôi chở cho! 

Tôi nhìn mặt bác này kỹ một chút, thấy tin tưởng được, thế là lại lên đường.
Cha, bác chạy nhanh hết ga, đường bụi mù, sóc ghê gớm, cái xe cứ rung bần bật,
tôi phải bám thiệt chắc. 

Khi đến nơi, đã là 5h15ph, hàng quán bắt đầu dọn dẹp.
Tôi đi vèo vèo như chạy vào bên trong. Không để ý bên trong tối, giơ mấy lên chụp,
sau khi
đèn flash loé lên và, hết
pin, không mang pin khác theo thay! Oh, thật là không có gì trọn vẹn cả.

Kế hoạch giảm cân cho các Mẹ sau khi sinh

Chữ “Quá” nho nhỏ nhưng cái HẠI to to

Những quan niệm sai lầm trong tình yêu

Thế là sau khi ngắm nghía một lúc, chẳng chụp được mấy kiểu hình, quay ra thì trời đã tối. Lúc này trong lòng tôi mới thấy lo cho cái sự ngông cuồng của mình. Đường xá ở đây thì vắng tẻo tèo teo, có đoạn lại đồng không mông quạnh. Bác xe ôm cứ dẫn tôi vào thăm và giới thiệu về mộ Kim Đồng, nhưng lúc này tôi làm gì có lòng dạ nào nữa! Thế là về thẳng.

Trời
đã tối mịt. Nỗi lo trong lòng tôi lớn dần, nhưng cứ tự an ủi mình là mình nhìn
người không sai. Đúng lúc đi ngang qua chỗ đồng vắng, bác tài nói : ” đây
này, chỗ này hay có cướp lắm đây, vì không nhà cửa mà!
Tuần trước mới có vụ
hiếp dâm cướp của này!
“. 

Rồi bác bảo tôi liều quá đấy, lần sau không nên
đi thế này, lỡ nó bán qua biên giới thì sao.
Lúc đó tôi nghĩ, biết rồi, lần sau không dám thế
này nữa, bác đừng cướp tôi, đừng buôn tôi; và tôi với bác cũng đừng gặp cướp là
được. 

Cũng chỉ hơn một tiếng đồng hồ là về lại Cao Bằng thôi, mà tôi thấy nó dài lê thê. Mãi mới thấy
anh đèn, bắt đầu về lại trung tâm thì tôi mới bớt lo dần.

Khi
về được chỗ nghỉ mới thờ phào nhẹ nhõm! Tôi cám ơn bác xe ôm và gởi bác ấy 170
ngàn dù thoả thuận chỉ có 150. May mà bác ấy là người
tốt, không thì thật là nguy hại. 

Tôi đã ước lượng sai thời gian đi và quay về từ
Cao Bằng lên hang Pác bó, và cũng không chú ý là ở vùng núi cao thì mặt trời
khuất bóng nhanh hơn dưới thành thị. Nhủ lòng mình không bao giờ lặp lại chuyện
như thế này nữa.

Nhím tiểu thư

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *